Người dịch: Whistle
“Ám lịch năm thứ 411, kế hoạch ngoài không gian thất bại, nghiên cứu Nguyên Lực gặp trở ngại, nghiên cứu siêu hợp kim bị hạn chế, hình như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó âm thầm cản trở sự phát triển của khoa học kỹ thuật.”
“Cùng lúc đó, một loại độc tố tinh thần bắt đầu xuất hiện trong những nhà nghiên cứu, rất nhiều nhà nghiên cứu cấp cao lần lượt bỏ mạng, hơn nữa còn truyền nhiễm.”
“Tai họa ập đến!”
“Sự tồn vong của Công tộc trong thế ngàn cân treo sợi tóc.”
“Ám lịch năm thứ 413.”
“Kế hoạch sinh vật Hoàng Kim của bản tộc được bắt đầu! Kế hoạch duy trì Công tộc được bắt đầu! Cổng dịch chuyển do tổ chức thần bí Dao Trì tặng bắt đầu được khởi công xây dựng!…”
“Cửu quân liên minh mang theo bom, trăm vạn đại quân, mấy trăm loại vũ khí đặc thù để vây giết sinh vật Hoàng Kim Thi Điểu đang bị thương nặng, kết quả toàn quân bị diệt.”
“Kế hoạch thất bại!”
“Ám Hoàng”, sinh vật Bạch Ngân đỉnh phong nuốt chửng Thượng Cổ Lôi mộc.”
“Thất bại!”
“Liễu Thần, sinh vật Bạch Ngân đỉnh phong, mượn công pháp thần bí để vượt qua giới hạn, phá thể.”
“Thất bại!”
“…”
“Thất bại!”
“Thất bại!”
Những thất bại khiến Chu Giáp thót tim, như thể bị cuốn vào bầu không khí căng thẳng của Công tộc lúc đó.
“Kế hoạch soi bằng Khải Hoàng bằng Âm Dương kính.”
“Thành công!”
Chu Giáp nín thở, vội vàng lật trang, sau đó hắn lạnh sống lưng.
Trang này chỉ có bốn chữ lớn.
“Thiên phạt giáng lâm!”
Sau đó, không còn chữ nào.
Trang giấy trắng…
Như thể đại diện cho sự tuyệt vọng của một chủng tộc.
“Tiền bối.”
Chu Giáp nghiêm mặt, ngẩng đầu nhìn Kim Ưng:
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Chỉ có vậy thôi.”
Kim Ưng nhún vai:
“Rõ ràng là Công tộc đã thất bại, có lẽ, vị Khải Hoàng kia đúng là đã trở thành Hoàng Kim, nhưng lại khiến cho cả chủng tộc diệt vong.”
“Ừm… Có lẽ còn có người sống sót.”
“Thiên phạt là gì?” Chu Giáp hỏi.
“Không biết.” Kim Ưng dừng lại, vẻ mặt đờ đẫn, một lúc sau, ông ta mới lắc đầu:
“Theo như ta điều tra, sự diệt vong của Công tộc hình như có liên quan đến một loại hoa tên là Sầu hoa, hình dáng của loài hoa đó ở mặt sau của quyển sổ.”
Chu Giáp lật quyển sổ ra, cau mày:
“Đây chẳng phải là cỏ sao?”
“Đúng vậy.”
Kim Ưng gãi đầu:
“Có lẽ ta nhầm, theo như ghi chép, Sầu hoa không phải là cỏ, mà là một loài hoa, có thể ra hoa, hơn nữa, nụ hoa còn rất lớn.”
“Chuyện này…” Chu Giáp đột nhiên tim đập nhanh:
“Lục tộc có biết không?”
“Chắc chắn là bọn họ biết gì đó.”
Kim Ưng nói:
“Ta cũng nghe nói, vị kia của Triệu gia muốn tiến thêm một bước, nhưng ngươi không cần phải lo lắng, nhìn vào ghi chép của Công tộc là biết muốn chứng Hoàng Kim khó đến mức nào.”
“Người đó sẽ không thành công đâu.”
Chu Giáp chậm rãi gật đầu.
Người mạnh nhất trong lục tộc muốn chứng Hoàng Kim, chuyện này không phải là bí mật gì.
Nhưng nhìn vào ghi chép của Công tộc là biết, chỉ dựa vào lực lượng của một người, nếu như không có cả chủng tộc hỗ trợ, căn bản không thể nào chứng Hoàng Kim.
Còn vị kia…
Rõ ràng là không được ủng hộ.
Không chỉ không được ủng hộ, nhìn phản ứng của mọi người là biết, bọn họ thậm chí còn như lâm đại địch, ngay cả hoàng thành cũng từng bị quân đội uy hiếp, tất cả vật tư cũng bị hạn chế.
“Thôi vậy.”
Chu Giáp lắc đầu, đặt quyển sổ xuống: “Chuyện này đối với chúng ta còn quá xa vời.”
“Nói đúng.”
Kim Ưng gật đầu:
“Bây giờ nghiên cứu thứ này mới là chính sự.”
Nói xong, Kim Ưng chỉ vào quả cầu trước mặt.
“Có manh mối nào không?” Chu Giáp hỏi.
“Có một chút.” Kim Ưng trầm ngâm:
“Nhưng cần có thời gian để xác minh.”
“…”
“Xung Thiên Ưng.”
Lúc này, tiếng gọi từ bên ngoài truyền đến:
“Bên ngoài có người tìm ngươi.”
Chu Giáp hoàn hồn, có chút mơ màng.
Không biết từ lúc nào, hắn đã ở Ưng sào gần nửa tháng, đắm chìm trong việc giải mã văn tự, nhất thời quên mất thời gian.
Ngưu Nham ngồi trên lưng thú cưỡi, cúi đầu nhìn Chu Giáp, trầm giọng hỏi:
“Ngươi đi đâu trong khoảng thời gian này?”
“Bẩm tướng quân.” Chu Giáp vẻ mặt bình tĩnh:
“Lần trước, lúc vây giết phản tặc, Chu mỗ bị thương, nên đã bế quan tĩnh dưỡng, không đi đâu cả, mãi đến hôm qua mới khỏi. “
“Vậy sao?” Ngưu Nham không tỏ rõ thái độ:
“Có người nói ngươi cấu kết với Chính Khí đường và Huyết Đằng lâu.”
“Ai?”
Chu Giáp ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tướng quân, đây là lời nói vô căn cứ, Chu mỗ là đệ tử ngoại môn Huyền Thiên minh, trưởng lão Thiên Hổ bang, tương lai tiền đồ vô lượng, sao có thể tự chuốc lấy phiền phức, tự hủy hoại tiền đồ của mình?”
“Ừm…”
Ngưu Nham hừ lạnh:
“Xem ra ngươi vẫn chưa biết, La Tú Anh, quán chủ Thiết Nguyên võ quán, vì cấu kết với Chính Khí đường, nên đã bị Tô gia phát hiện, bây giờ, ả ta đang bị truy nã, không biết trốn ở đâu.”
“Hả?” Chu Giáp nheo mắt:
“La Tú Anh, tướng quân, e rằng ngài đã hiểu lầm, hậu bối của ta tuyệt đối không thể nào có quan hệ với Chính Khí đường.”
“Nói như vậy, ngươi thừa nhận nàng ta là hậu bối của ngươi?”
Khóe miệng Ngưu Nham nhếch lên:
“Vậy thì tìm ra ả ta, đại nghĩa diệt thân, để ta xem thái độ của ngươi, nếu không, ta rất nghi ngờ ý đồ thực sự của ngươi.”
Nói xong, Ngưu Nham phất tay:
“Xuất phát.”
Ngưu Nham ra lệnh, đại quân xuất phát, Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau, hắn mới bước theo, đi về phía nào đó ở ngoại thành.
…
Mưa tạnh, con đường lầy lội.
Thời tiết ẩm ướt là môi trường tốt nhất để cho đủ loại nấm sinh sôi, chỉ sau một đêm, rất nhiều nấm đã mọc lên, nở ra.
“Bụp!”
Một bàn chân lớn giẫm nát nấm mềm.
Càng nhiều dấu chân xuất hiện, kèm theo tiếng thở dốc, tiếng gió gào thét.
Sự xao động…
Phá vỡ sự yên tĩnh của rừng núi.
“Nhanh!”
“Nhanh lên!”
“Đừng để bọn chúng chạy thoát.”
Một đám võ giả mặc đồng phục đang xuyên qua rừng, truy sát những người bị tình nghi là người của Chính Khí đường.
“A! Ta liều mạng với các ngươi.”
Một người thấy không thể chạy thoát liền gầm lên, quay đầu lại, đồng thời dặn dò những người khác:
“Các ngươi đi mau, ta chặn bọn chúng lại.”
“Ám lịch năm thứ 411, kế hoạch ngoài không gian thất bại, nghiên cứu Nguyên Lực gặp trở ngại, nghiên cứu siêu hợp kim bị hạn chế, hình như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó âm thầm cản trở sự phát triển của khoa học kỹ thuật.”
“Cùng lúc đó, một loại độc tố tinh thần bắt đầu xuất hiện trong những nhà nghiên cứu, rất nhiều nhà nghiên cứu cấp cao lần lượt bỏ mạng, hơn nữa còn truyền nhiễm.”
“Tai họa ập đến!”
“Sự tồn vong của Công tộc trong thế ngàn cân treo sợi tóc.”
“Ám lịch năm thứ 413.”
“Kế hoạch sinh vật Hoàng Kim của bản tộc được bắt đầu! Kế hoạch duy trì Công tộc được bắt đầu! Cổng dịch chuyển do tổ chức thần bí Dao Trì tặng bắt đầu được khởi công xây dựng!…”
“Cửu quân liên minh mang theo bom, trăm vạn đại quân, mấy trăm loại vũ khí đặc thù để vây giết sinh vật Hoàng Kim Thi Điểu đang bị thương nặng, kết quả toàn quân bị diệt.”
“Kế hoạch thất bại!”
“Ám Hoàng”, sinh vật Bạch Ngân đỉnh phong nuốt chửng Thượng Cổ Lôi mộc.”
“Thất bại!”
“Liễu Thần, sinh vật Bạch Ngân đỉnh phong, mượn công pháp thần bí để vượt qua giới hạn, phá thể.”
“Thất bại!”
“…”
“Thất bại!”
“Thất bại!”
Những thất bại khiến Chu Giáp thót tim, như thể bị cuốn vào bầu không khí căng thẳng của Công tộc lúc đó.
“Kế hoạch soi bằng Khải Hoàng bằng Âm Dương kính.”
“Thành công!”
Chu Giáp nín thở, vội vàng lật trang, sau đó hắn lạnh sống lưng.
Trang này chỉ có bốn chữ lớn.
“Thiên phạt giáng lâm!”
Sau đó, không còn chữ nào.
Trang giấy trắng…
Như thể đại diện cho sự tuyệt vọng của một chủng tộc.
“Tiền bối.”
Chu Giáp nghiêm mặt, ngẩng đầu nhìn Kim Ưng:
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Chỉ có vậy thôi.”
Kim Ưng nhún vai:
“Rõ ràng là Công tộc đã thất bại, có lẽ, vị Khải Hoàng kia đúng là đã trở thành Hoàng Kim, nhưng lại khiến cho cả chủng tộc diệt vong.”
“Ừm… Có lẽ còn có người sống sót.”
“Thiên phạt là gì?” Chu Giáp hỏi.
“Không biết.” Kim Ưng dừng lại, vẻ mặt đờ đẫn, một lúc sau, ông ta mới lắc đầu:
“Theo như ta điều tra, sự diệt vong của Công tộc hình như có liên quan đến một loại hoa tên là Sầu hoa, hình dáng của loài hoa đó ở mặt sau của quyển sổ.”
Chu Giáp lật quyển sổ ra, cau mày:
“Đây chẳng phải là cỏ sao?”
“Đúng vậy.”
Kim Ưng gãi đầu:
“Có lẽ ta nhầm, theo như ghi chép, Sầu hoa không phải là cỏ, mà là một loài hoa, có thể ra hoa, hơn nữa, nụ hoa còn rất lớn.”
“Chuyện này…” Chu Giáp đột nhiên tim đập nhanh:
“Lục tộc có biết không?”
“Chắc chắn là bọn họ biết gì đó.”
Kim Ưng nói:
“Ta cũng nghe nói, vị kia của Triệu gia muốn tiến thêm một bước, nhưng ngươi không cần phải lo lắng, nhìn vào ghi chép của Công tộc là biết muốn chứng Hoàng Kim khó đến mức nào.”
“Người đó sẽ không thành công đâu.”
Chu Giáp chậm rãi gật đầu.
Người mạnh nhất trong lục tộc muốn chứng Hoàng Kim, chuyện này không phải là bí mật gì.
Nhưng nhìn vào ghi chép của Công tộc là biết, chỉ dựa vào lực lượng của một người, nếu như không có cả chủng tộc hỗ trợ, căn bản không thể nào chứng Hoàng Kim.
Còn vị kia…
Rõ ràng là không được ủng hộ.
Không chỉ không được ủng hộ, nhìn phản ứng của mọi người là biết, bọn họ thậm chí còn như lâm đại địch, ngay cả hoàng thành cũng từng bị quân đội uy hiếp, tất cả vật tư cũng bị hạn chế.
“Thôi vậy.”
Chu Giáp lắc đầu, đặt quyển sổ xuống: “Chuyện này đối với chúng ta còn quá xa vời.”
“Nói đúng.”
Kim Ưng gật đầu:
“Bây giờ nghiên cứu thứ này mới là chính sự.”
Nói xong, Kim Ưng chỉ vào quả cầu trước mặt.
“Có manh mối nào không?” Chu Giáp hỏi.
“Có một chút.” Kim Ưng trầm ngâm:
“Nhưng cần có thời gian để xác minh.”
“…”
“Xung Thiên Ưng.”
Lúc này, tiếng gọi từ bên ngoài truyền đến:
“Bên ngoài có người tìm ngươi.”
Chu Giáp hoàn hồn, có chút mơ màng.
Không biết từ lúc nào, hắn đã ở Ưng sào gần nửa tháng, đắm chìm trong việc giải mã văn tự, nhất thời quên mất thời gian.
Ngưu Nham ngồi trên lưng thú cưỡi, cúi đầu nhìn Chu Giáp, trầm giọng hỏi:
“Ngươi đi đâu trong khoảng thời gian này?”
“Bẩm tướng quân.” Chu Giáp vẻ mặt bình tĩnh:
“Lần trước, lúc vây giết phản tặc, Chu mỗ bị thương, nên đã bế quan tĩnh dưỡng, không đi đâu cả, mãi đến hôm qua mới khỏi. “
“Vậy sao?” Ngưu Nham không tỏ rõ thái độ:
“Có người nói ngươi cấu kết với Chính Khí đường và Huyết Đằng lâu.”
“Ai?”
Chu Giáp ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tướng quân, đây là lời nói vô căn cứ, Chu mỗ là đệ tử ngoại môn Huyền Thiên minh, trưởng lão Thiên Hổ bang, tương lai tiền đồ vô lượng, sao có thể tự chuốc lấy phiền phức, tự hủy hoại tiền đồ của mình?”
“Ừm…”
Ngưu Nham hừ lạnh:
“Xem ra ngươi vẫn chưa biết, La Tú Anh, quán chủ Thiết Nguyên võ quán, vì cấu kết với Chính Khí đường, nên đã bị Tô gia phát hiện, bây giờ, ả ta đang bị truy nã, không biết trốn ở đâu.”
“Hả?” Chu Giáp nheo mắt:
“La Tú Anh, tướng quân, e rằng ngài đã hiểu lầm, hậu bối của ta tuyệt đối không thể nào có quan hệ với Chính Khí đường.”
“Nói như vậy, ngươi thừa nhận nàng ta là hậu bối của ngươi?”
Khóe miệng Ngưu Nham nhếch lên:
“Vậy thì tìm ra ả ta, đại nghĩa diệt thân, để ta xem thái độ của ngươi, nếu không, ta rất nghi ngờ ý đồ thực sự của ngươi.”
Nói xong, Ngưu Nham phất tay:
“Xuất phát.”
Ngưu Nham ra lệnh, đại quân xuất phát, Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau, hắn mới bước theo, đi về phía nào đó ở ngoại thành.
…
Mưa tạnh, con đường lầy lội.
Thời tiết ẩm ướt là môi trường tốt nhất để cho đủ loại nấm sinh sôi, chỉ sau một đêm, rất nhiều nấm đã mọc lên, nở ra.
“Bụp!”
Một bàn chân lớn giẫm nát nấm mềm.
Càng nhiều dấu chân xuất hiện, kèm theo tiếng thở dốc, tiếng gió gào thét.
Sự xao động…
Phá vỡ sự yên tĩnh của rừng núi.
“Nhanh!”
“Nhanh lên!”
“Đừng để bọn chúng chạy thoát.”
Một đám võ giả mặc đồng phục đang xuyên qua rừng, truy sát những người bị tình nghi là người của Chính Khí đường.
“A! Ta liều mạng với các ngươi.”
Một người thấy không thể chạy thoát liền gầm lên, quay đầu lại, đồng thời dặn dò những người khác:
“Các ngươi đi mau, ta chặn bọn chúng lại.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo